Sau bao ngày cất công tìm kiếm đơn vị thu gom tái chế khắp trong Nam ngoài Bắc, thì… chúng mình đã liên lạc được với Go Green. Mình đang ngồi ở bàn làm việc, viết bài này mà hạnh phúc cứ lâng lâng.
Sau nhiều lần hẹn gặp không được vì cả chị lẫn em đều lúc đứa này rảnh thì đứa kia bận.
Cuối cùng, chúng mình quyết định gặp nhau qua 1 cuộc video call.
Nói về những ước mơ, những trăn trở trong lòng về môi trường.
Cảm giác như tìm được tri kỷ, thôi thúc 1 cuộc hẹn trực tiếp để thoả sức nói chuyện.
Thật ngưỡng mộ Hùng, tự bỏ tiền túi, tự bỏ công sức đi thu gom hết thảy nhựa, thuỷ tinh, giấy hộp, còn thuê kho trữ, rồi lại miệt mài tìm đơn vị thực sự đủ năng lực tái chế nữa.
Từ giờ chị sẽ không còn cảm giác áy náy hay bất lực khi phải vứt chúng vào thùng rác nữa rồi Hùng ạ.
Thực ra, trước đây mình vẫn chưa ý thức nhiều về việc phân loại tái chế gì đâu.
Chỉ là đi đâu, từ thành phố đến tuốt trên núi, mình cũng thấy rác thải lổn nhổn khắp nơi. Là một đứa hơi OCD, mình cảm thấy rất khó chịu.
“Các mọi người ơi, mọi người đi leo lên núi, khó thế mà vẫn có thể vác cả cái balo to đùng đầy đồ ăn nặng trịch; thì đến lúc xuống núi dễ dàng hơn, đồ ăn đồ uống thì cũng hết rồi, balo vẫn trên người thì cũng tiện tay nhét mấy cái chai nhựa, vỏ bánh kẹo vào chính cái balo đó, mang xuống chân núi hoặc về nhà tìm thùng rác bỏ vào cũng được mà.
Những chiếc chai lọ, vỏ nilon đó có người tự nhiên mang đến, nhưng lại không thể tự nhiên biến mất mà.” – Mình cứ lầm bẩm nghĩ thế mỗi khi nhìn thấy rác khắp nơi.
Rồi ở xưởng, bên mình sản xuất nhiều, sử dụng lượng rất lớn thuỷ tinh, dù luôn tìm cách tặng thêm nến Tuyết để khách hàng tái chế và dùng hũ thuỷ tinh thêm nhiều lần, nhưng thực sự trong lòng mình vẫn tràn ngập áy náy.
Rồi mình đi tìm những cá nhân, đơn vị, tổ chức, NGO thu gom tái chế thuỷ tinh, nhựa và bao bì vỏ giấy. Có lẽ mỗi nơi thì có mục tiêu và cơ chế vận hành khác nhau nên cách thức làm việc cũng khác nhau. Mình cũng cấn cấn. Mình thì không phải là người thông minh, nên chỉ thích và làm được những điều đơn giản, rõ ràng.
Mấy bạn ấy cũng thật đáng yêu ấy, Thời sự VTV1 và bao nhiêu báo đài liên tục đòi phỏng vấn mà các bạn ấy toàn từ chối vì khiêm tốn, chưa làm được gì nhiều.
Cho đến một ngày lên mạng tìm được Go Green, gặp được founder, mình mới thực sự thở nhẹ được một cái.
Các bạn kỹ sư xây dựng, có công việc rất tốt và ổn định. Lập lên Go Green với một tầm lòng đơn thuần cùng sự tận tâm tìm hiểu: biết rằng những rác thải thu gom về, phân loại ra, sẽ được gửi tới đâu, xử lý ra sao, mọi chuyện đều rõ ràng và trong sáng.
Được làm việc với người thật việc thật, nhìn thấy những chuyến xe của các bạn, mà mình thấy có niềm tin hơn vào cuộc sống nhiều lắm, vì ở đâu đó ngoài kia trong xã hội, vẫn luôn có những người hùng thầm lặng, cuộc sống của bản thân thì đạm bạc mà lại dám bỏ bao công sức ra làm những điều tuyệt vời cho Trái Đất thêm xanh.
Và các bạn cũng truyền cho mình thêm lý do để mình có thể sống tử tế hơn từ những hành động nhỏ xíu.
Và tin vui hơn nữa là những người bạn và khách hàng của Hanachi cũng sẽ được thu gom tận nơi trong địa bàn Hà Nội nhé.
Thân yêu.
Hanachi with love.